“Vậy có khi nào lại khéo quá hóa vụng, ngược lại khiến Đại Càn hoàng đế càng thêm nghi kỵ thần tăng chăng?”
“Ha ha.”
“Vương gia?” Minh Vương Phi rất quen thuộc với nụ cười của hắn, đây là nụ cười khi mưu kế đã thành: “Chẳng lẽ vương gia muốn tương kế tựu kế?”
“Nàng thử nghĩ xem, nếu thần tăng thật sự được chúng ta mời đến, luôn ở lại Vĩnh Không Tự, Đại Vĩnh chúng ta có cơ hội tăng thêm giao tình với thần tăng không?” Tào Dụ Phương nói: “Thêm hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.”